Tôi cô đơn khi tôi bắt đầu lớn, đơn giản bởi khi ấy, trái tim Tôi có "Nắng".
Tôi cô đơn khi hòa vào chốn đông người. Tôi sợ cái cảm giác đi bộ ven đương phố, công viên, dọc cầu thang trường, tôi sợ cái cảm giác nhìn thấy những đôi tình tứ, Tôi sợ cái cảm giác một mình giữa dòng người tấp nập.

Chẳng hiểu tại sao Tôi lại như thế, Tôi đang cố tự tìm cho mình một lí do, phải chăng đó là trái tim của người lớn, chập chững bước vào cái tuổi mới lớn, trái tim ấy lại càng chất chứa những nỗi niềm khó tả, có những thứ cảm xúc không thể gọi bằng tên. Tôi chỉ biết và chỉ tạm xem đó là cô đơn. Sẽ có lúc bạn cũng sẽ có cảm giác như tôi, sẽ chợt nhận ra mình thiếu vắng, lẻ loi giữa chốn đông người và cô dơn giữa muôn vàn thứ tình cảm.
Khi cô đơn, Tôi tự trói mình trong bao suy nghĩ. Trái tim ấy đang lớn đấy, đang bắt đầu rung động đấy, nhưng vì một lí do nào đó, chẳng dám yêu ai, đơn giản vì Tôi...sợ một cuộc tình dang dở!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét