Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

Tức giận chính là liều thuốc độc

Tức giận chính là liều thuốc độc. Nó sẽ tiêu diệt bạn từ bên trong. Mọi người thường dùng sự hận thù như một vũ khí để tấn công những người đối xử không tốt với mình, nhưng lại không biết rằng nó là con dao hai lưỡi, ta làm tổn thương người khác, nhưng cũng chính là đang làm bị thương chính mình… Hai câu chuyện dưới đây sẽ là một bài học ý nghĩa đáng để chúng ta suy ngẫm.

Tức giận chính là liều thuốc độc

Câu chuyện thứ nhất:

Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức của mình khi bị bạn cùng lớp chơi xấu.

Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: “Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết”.

Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp: “Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn”.

“Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông“, người ông cười bảo.

Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi: “Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?” Người ông nói một cách nghiêm nghị: “Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!”

Câu chuyện thứ hai:

Đây là câu chuyện có thực khi tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Harries và một người bạn khi dừng chân mua báo ở một quầy tạp chí ven đường.

Một lần, tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Harries và một người bạn dừng chân mua báo ở một quầy bán báo. Người bạn mua xong rất lịch sự nói lời “cảm ơn” nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một tiếng cũng không mở miệng.

Tức giận chính là liều thuốc độc

Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước. Sydney Harries hỏi: “Ông chủ đó có thái độ kỳ quái quá phải không”?

“Cứ mỗi buổi tối là ông ta đều như vậy cả” – Anh bạn trả lời, mắt không rời khỏi tờ báo.

Sydney Harries lại hỏi tiếp: “Như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta như thế?”

“Tại sao tôi lại để ông ta quyết định hành vi của mình cơ chứ?”, người bạn quay sang cười nói.

"Cuộc sống này chính là như vậy đấy, bạn không thể kiểm soát những gì xảy ra với mình, nhưng bạn có thể kiểm soát cách bạn phản ứng với nó. Cuộc đời quá ngắn để lãng phí thời gian ghét bỏ ai đó. Hãy khóc nếu muốn nhưng đừng bao giờ cho phép bản thân mình gục ngã.
Mỉm cười không mệt, tức giận mới mệt. Đơn thuần không mệt, phức tạp mới mệt. Chân thành không mệt, giả dối mới mệt. Rộng rãi không mệt, ích kỷ mới mệt. Được mất không mệt, tính toán mới mệt. Thể chất mệt không hẳn là mệt, tâm can mệt mới là mệt. Bạn đã biết vì sao sao mình mệt chưa?
Vậy nên, sống ở đời, để có thể sống một cách vui vẻ và thanh thản, bạn hãy luôn tâm niệm rằng, làm người không nên quá khắt khe, làm việc không cần quá cầu hoàn mỹ, niềm vui không thể hưởng hết, đối nhân xử thế nên hiểu được có chừng có mực, khoan dung đối với người khác chính là cho bản thân mình một phần linh động, một đường lui."

Theo daikynguyenvn

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Đức Phật ở đâu?

Thuở xưa có một chàng trai trẻ rất tín ngưỡng đạo Phật. Anh say mê đọc các kinh sách đến nỗi quên cả thế giới xung quanh mình. Vì vô cùng sùng kính Phật, chàng trai quyết chí lên đường tìm gặp Ngài cho bằng được.

Đức Phật ở đâu?
Ảnh minh họa (internet)

Chàng trai đã đi qua không biết bao nhiêu núi, bao nhiêu sông, bao nhiêu ngọn đèo và bao nhiêu con suối, trải qua mưa dầm gió bấc, một mình lạnh lẽo giữa những thôn làng hoang vắng… vậy mà anh vẫn chưa thể gặp được Đức Phật với đầy đủ “ba mươi hai tướng tốt” và “tám mươi vẻ đẹp” giống như kinh sách đã mô tả.

Một ngày khi đang thẫn thờ bước trên núi, chàng trai tình cờ gặp một cụ già râu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng và nụ cười hiền hậu. Chàng vội chạy đến hỏi:

“Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ ở đâu không? Xin hãy chỉ giùm cho con với.”

Cụ già mỉm cười: “Trên đầu ba thước có Thần Linh, ở chỗ nào mà không có Phật? Con đi lâu như vậy, chẳng lẽ con vẫn chưa gặp Ngài ư?”

“Thưa cụ, trên đường đi con đã gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được những tướng tốt mà Kinh Phật đã mô tả”.

Cụ già hiền từ nhìn chàng trai rồi nói: “Chàng trai ngốc nghếch của ta, Đức Phật đã tạ thế hơn hai ngàn năm rồi, chẳng trách con cứ đi tìm cái thân đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp đó thì đến ngày nào mới thấy Ngài?”

“Thưa cụ, nói vậy nghĩa là… Phật chết rồi sao?”

Lần này cụ già cười lớn:

“Con ngốc ạ, con không biết rằng Phật có thể phân thân ở khắp mọi nơi hay sao? Nhưng Phật là không dễ triển hiện cho con người thế gian, vậy nên dùng mắt phàm thì sẽ vĩnh viễn không thể gặp Ngài được. Con phải nhìn bằng trái tim, có như vậy mới có thể tìm thấy Đức Phật giữa cõi đời này.”

“Vậy xin cụ hãy chỉ dẫn cho con” – chàng trai khẩn khoản với tấm lòng thành kính.

“Được, ta sẽ chỉ giúp con. Bây giờ con hãy quay về, đến khi gặp người nào mang guốc trái ở chân phải, guốc phải ở chân trái thì con sẽ hiểu được điều ta nói”.

Chàng trai mừng rỡ cúi đầu tạ ơn, nhưng khi ngẩng lên thì không còn thấy cụ già đâu nữa. Vừa ngạc nhiên, vừa bối rối, anh hối hả quay về. Suốt cả quãng đường dài, gặp ai anh cũng nhìn xuống xem nhưng không thấy Đức Phật nào như cụ già nói cả. Chán nản, anh buồn bã trở về nhà. Lúc đó trời đã khuya lắm rồi, sương đêm nặng trĩu những nhành cỏ ven đường. Trong ngôi nhà nhỏ của anh, mẹ già vẫn chong đèn ngồi đợi chờ mòn mỏi. Khi nghe tiếng anh gọi cửa, bà mừng quýnh, quờ quạng tìm đôi guốc rồi chống gậy tất tả ra mở cửa.

Chàng trai nhìn thấy mẹ tiều tụy, nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo, vì quá vội vàng mà bà mang lộn chiếc guốc trái ở chân phải và guốc phải sang chân trái… Anh hiểu ra tất cả và ôm chầm lấy mẹ vào lòng. “Mẹ ơi, vậy là con đã biết Đức Phật ở đâu rồi…”

Rất nhiều người trong chúng ta có tâm hướng Phật. Có người cho rằng học thuộc kinh sách, tụng kinh niệm Phật là có thể viên mãn; có người coi trọng việc bố thí và cúng dường; cũng có người đi khắp nơi tầm sư học Đạo, chẳng quản núi Nam hay bể Bắc, vậy mà vẫn không tìm được chân sư…

Cái tâm cầu Đạo là đáng trân quý, nhưng nếu chỉ hướng ngoại mà tìm thì có thể tìm thấy chăng? Có câu thơ rằng: “Phật tại tâm trung mạc lăng cầu, Linh Sơn chỉ tại nhữ tâm đầu” (Phật ở trong tâm chớ tìm đâu, Linh Sơn chỉ ở trong tâm người). Chữ “lăng” theo nghĩa cổ có nghĩa là loạn, “lăng cầu” là tìm loạn. Còn Linh Sơn là chỉ núi Linh Thứ ở Ấn Độ, nơi Đức Phật thuyết giảng Phật Pháp cho chúng tăng. Vì vậy bạn không thể chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm Phật mà hãy hướng vào tâm mà tìm, hướng vào tâm mà tu, từ bỏ những cái xấu của bản thân để hoàn thiện chính mình, có như vậy bạn mới tìm ra được.

Qua câu chuyện trên, nếu chỉ chú tâm vào học kinh Phật mà quên mất rằng, muốn tu luyện thì không thể tách rời cuộc sống hiện thực, phải ở giữa xã hội người thường này mà tu luyện, mà va chạm, từ đó mới bỏ đi cái xấu trong tâm mình. Chẳng phải có câu nói rằng “thứ nhất là tu tại gia, thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa” đó sao? Vì cần phải tu giữa xã hội người thường, anh cũng cần bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, ví dụ như cần có trách nhiệm chăm sóc và phụng dưỡng mẹ già, không thể quá “say mê đọc các kinh sách đến nỗi quên cả thế giới xung quanh mình” cho được.

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

Cậu bé cầm 1 đô la đi mua Thượng Đế và tấm lòng nhân ái của ông lão tạp hóa

Nếu tình người đủ lớn, thì dù chỉ 1 đô la vẫn đủ sức cứu sống một con người. Câu chuyện về cậu bé và ông lão tốt bụng dưới đây chắc chắn sẽ khiến trái tim bạn ấm áp.

Cậu bé cầm 1 đô la đi mua Thượng Đế và tấm lòng nhân ái của ông lão tạp hóa

Một ngày nọ, có một cậu bé nhặt được 1 đô la. Cậu liền đến một cửa hàng bên đường hỏi: “Xin hỏi, ở đây bác có Thượng đế bán không ạ?”. Người chủ cửa hàng không nói gì, lo ngại cậu bé quấy rối nên đã mời cậu ra khỏi cửa hàng.

Trời đã sắp tối đen rồi, cậu bé lần lượt đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Không ngờ, đến cửa hàng thứ 29 thì cậu cũng được người chủ tiếp đón nhiệt tình.

Ông chủ cửa hàng thứ 29 mà cậu bé vào hỏi là một ông lão hơn 60 tuổi, đầu tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền từ. Ông nhìn cậu bé rồi hỏi: “Này cháu! Hãy nói cho ông biết, cháu mua Thượng đế để làm gì vậy?”. 

Cậu khẽ khóc rồi nói với ông lão rằng: “Cháu tên là Bonnie. Cha mẹ của cháu đã mất từ khi cháu còn rất bé. Chú Rupp của cháu đã nuôi dưỡng cháu từ nhỏ đến bây giờ. Chú của cháu là một công nhân xây dựng, nhưng mới đây chú đã bị ngã từ trên cao xuống đất nên bị hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói rằng, chỉ có Thượng đế mới cứu được chú của cháu mà thôi. Cháu biết rằng Thượng đế chắc phải là một thứ vô cùng kỳ diệu nên cháu muốn mua về để cho chú của cháu ăn. Như thế chú mới nhanh khỏi bệnh được ạ!”. 

Ông lão đỏ hoe mắt hỏi: “Vậy cháu có bao nhiêu tiền nào?”. 

Cậu bé nhanh nhảu đáp: “Cháu có 1 đô la ạ!”. 

Ông lão vội nói: “Ôi thật may quá! Giá của Thượng đế đúng bằng 1 đô la đấy cháu ạ!”.

Nói xong, ông đi vào ngăn kéo và lấy một chiếc chai đồ uống có nhãn hiệu “Nụ hôn của Thượng đế” và đưa cho Bonnie. Ông nói: “Cầm lấy đi cháu! Chú của cháu uống hết chai này là sẽ khỏi bệnh rồi!”. 

Bonnie vô cùng mừng rỡ, ôm chai nước vào ngực rồi lập tức trở về bệnh viện. Vừa bước vào phòng bệnh, cậu vui vẻ nói to: “Chú ơi! Cháu đã đem Thượng đế đến rồi đây! Chú sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi!”. 

Mấy ngày hôm sau, một nhóm các chuyên gia y học có trình độ cao nhất đã đến bệnh viện tiến hành hội chẩn cho chú Rupp của cậu bé Bonnie.

Họ sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới để chữa bệnh và cuối cùng điều kỳ diệu đã xảy ra, chú Rupp của cậu bé đã hoàn toàn hồi phục. Khi chú của Bonnie ra viện, nhìn số tiền viện phí quá lớn được ghi trên hóa đơn, anh đã suýt ngất xỉu.

Thế nhưng, phía bệnh viện đã nói với chú của Bonnie rằng: “Mấy hôm trước, có một ông lão đã đến thanh toán hết tiền viện phí cho anh rồi. Ông lão ấy là một tỷ phú giàu có. Trước đây, ông ấy là chủ tịch của một tập đoàn đa quốc gia nhưng bây giờ đã về nghỉ ngơi mà ẩn cư bằng cách mở một cửa hàng tạp hóa bán qua ngày. Nhóm chuyên gia y học kia cũng là do ông ấy đã bỏ ra một số tiền lớn để mời đến đấy”. 

Anh Rupp sau khi nghe xong đã cảm kích vô cùng, lập tức cùng cháu trai của mình đến tạ ơn ông lão kia. Khi họ đến nơi, mới biết được ông lão đã đóng cửa tiệm tạp hóa và đi du lịch nước ngoài.

Sau này, anh Rupp đã nhận được một lá thư do ông lão kia gửi đến. Trong thư ông viết: “Anh bạn trẻ! Anh có người cháu trai Bonnie, thực sự là quá may mắn đấy! Vì cứu anh, cậu bé đã cầm 1 đô la đi khắp nơi để mua Thượng đế. Hãy cảm tạ Thượng đế! Là Thượng đế đã cứu tính mạng của anh!”.
Theo daikynguyenvn

Làm sao để bớt phiền muộn trong cuộc sống !!!

Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở nên đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho cuộc sống. Câu chuyện ngắn sâu sắc dưới đây sẽ giúp bạn nhận ra phải làm thế nào để bớt muộn phiền trong cuộc sống.

Làm sao để bớt phiền muộn trong cuộc sống

Thuở xưa có anh học trò theo thầy học văn học đạo...Người thầy yêu thương, quý mến anh, dạy cho anh rất nhiều thứ, bảo cho anh rất nhiều điều....

Thầy dạy cho anh biết cách yêu thương tất cả...Thầy dạy cho anh biết mở rộng tấm lòng sẻ chia tất cả...Thầy dạy cho anh hãy hy sinh và cho đi tất cả....

Thầy bảo anh đừng tính toán nhỏ nhen, thầy bảo anh đừng nản lòng nản chí, thầy bảo anh đừng đánh mất niềm tin trong cuộc sống....

Nhưng dường như những thuyết lý suôn ấy chẳng mấy làm anh trưởng thành và tin yêu cuộc sống...Anh dần buồn, dần thất vọng về chính mình....rồi lại muốn buông xuôi, muốn sa ngã...

Một hôm, thầy thấy anh ngồi thơ thẩn, gương mặt thoáng buồn thì thầy cũng hiểu được phần nào mọi chuyện...Thầy nói:

- Này con, con có thấy cái giếng nước ở trước mặt con không ?

- Dạ thấy , thưa thầy - người học trò miễn cưỡng đáp

- Ta nhờ con một chuyện được không ?

- Thầy bảo chi thì con xin nghe !

- Ta cho con hai nắm muối này, con hãy lấy một nắm muối bỏ vào chiếc ly mà thường ngày con dùng để uống nước, nắm còn lại thì bỏ vào chiếc hồ nước này....

Vừa nói, người thầy vừa chia đều 2 nắm muối ra hai tay và đưa cho anh học trò...Anh học trò làm theo trong sự ngạc nhiên, tò mò....

Được rồi, giờ thì con hãy uống ly nước này đi...

Anh học trò uống được một ngụm thì mặt đã cau có lại:

Mặn quá thầy ạ.....

Thầy nhoẻn miệng cười, khẽ bảo:

- Vậy thì con hãy thử uống thêm một ngụm nước trong chiếc hồ nước kia xem.

Cậu học trò đưa tay hứng lấy một ngụm nước uống, và thốt lên:

- Nước mát quá.....

Thầy không nói gì, chỉ mỉm cười và bảo :

- Nỗi buồn của con người chính là những nắm muối...đều mặn, đều khiến ta phải bận lòng...Nhưng cách tiếp nhận và sẻ chia nỗi buồn của mỗi người thì không như nhau...Có người là ly, và có người sẽ là hồ nước...Giờ thì con hãy chọn cho mình, sẽ là ly hay là hồ nước ...???

Bạn rút ra được đạo lý gì từ câu chuyện này ?

Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở nên đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho cuộc sống.

Và nghĩ xem, bạn đã tiếp nhận nỗi buồn như thế nào..là một nắm muối nhỏ bé eo hẹp hay hồ nước sâu rộng, mát trong, phóng khoáng ...!!!

Đời ngắn ngủi, đừng vì người không xứng đáng mà làm những việc không đáng!!!

Đời người mấy mươi năm thực ra rất ngắn ngủi, có những thứ vừa xuất hiện hôm qua, hôm nay đã trở thành quá khứ. Đừng vì những người không xứng đáng mà tự dày vò bản thân mình.

Đời ngắn ngủi, đừng vì người không xứng đáng mà làm những việc không đáng

Lòng người khó nắm giữ, tình cảm dễ nhạt nhòa 

Chủ động không có nghĩa là sẽ đổi lại được sự động tâm. Quan tâm, không có nghĩa là đổi lại được sự coi trọng 

Có bao nhiêu người rời bạn mà đi, mà bạn không bị lưu luyến ? 

Người trong lòng đã không có bạn, hà cớ chi bạn lại giữ trong tâm ? 

Tình cảm không phải là một người luyến tiếc, mà là hai người giữ gìn 

Duyên dễ mất đi, nhưng tình thì lại khó thu về. Có những tổn thương dù nhìn không thấy, nhưng bên trong rất đau !!! 

Không ngã lòng vào người không quan tâm bạn 

Trong tình yêu không có sự thương hại 

Cây đuốc có bị đổ thì ngọn lửa vẫn hướng lên, duyên có thể mất đi nhưng sự tự tôn thì phải được lưu tồn .

Đừng cuối đầu, vương miện sẽ rơi .Đừng rơi lệ, người khác sẽ cười ! 

Không phải là không muốn, mà là không làm phiền. Không phải là không yêu, mà là không kỳ vọng 

Rất nhiều mối lương duyên người đã rời xa, nhưng tình vẫn chưa dứt, thời gian cứ trôi qua nhưng lòng người vẫn đứng mãi ....

Hãy ghi nhớ, bạn sẽ không thể giữ được người muốn rời xa ....

Nếu bạn nghĩ rằng mình không thể buông tay được ai đó, thì cũng đừng lầm tưởng rằng họ cũng không thể buông bỏ được bạn. 

Dùng lời nói dối để làm chứng thì điều nhận lại được chắc chắn sẽ chỉ là sự lừa gạt 

Thà rằng mốc meo nhưng cao ngạo, còn hơn là ép dạ cầu toàn 

Lấy hết dũng khí ra, bạn có thể nuông chiều mình và cũng có thể thay đổi mình 

Có những lúc chúng ta buộc phải ra đi 

Lòng người dễ đổi, trò chơi thì vẫn tiếp tục, không thể chơi được nữa thì sẽ bị hạ đo ván 

Rất khó đo lòng người, thấy người thấy mặt khó thấy tâm. Tình cảm xuất phát từ nội tâm là rất khó nắm giữ 

Những ngụy trang thân bất do kỷ, có thể cũng chỉ là ứng đối với thế sự vô thường 

Khoé miệng nghĩ một đằng nói một nẻo, có thể chỉ là sự kiên cường trong lảo đảo yếu ớt 

Vì mình đã khó vì người khác càng khó hơn. Làm người thế nào chính là xem đối nhân xử thế ra sao! 

Bạn còn phải có trọng trách với cuộc đời, hãy vứt đi cái nên vứt, nhặt lại cái nên nhặt 

Con người ai cũng có phần tôn nghiêm, mà không gì có thể chà đạp nổi. Khi nào nhận ra điều này, thì dù là gì bạn cũng có thể buông bỏ được .

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Không có gì là không thể buông bỏ được, chỉ là chưa đau tới tận tâm can

Kỳ thực không có nỗi đau nào lớn đến mức không buông bỏ được, chỉ là chưa tới tận cùng...Hãy cùng đọc câu chuyện sau:

Không có gì là không thể buông bỏ được, chỉ là chưa đau tới tận tâm can

Có một người đàn ông với vẻ mặt khổ sở hỏi một vị hòa thượng: “Thưa thầy, có một số thứ và một số người, tại sao con lại không thể buông bỏ được!”

Vị hòa thượng nói: “Không có gì là không thể buông bỏ được”

Người đàn ông kia lại nói: “Có những thứ và những người mà con hết lần này đến lần khác đều không buông bỏ được!”

Vị hòa thượng liền bảo người đàn ông kia cầm cái chén lên rồi ngài rót nước trà vào chén. Hòa thượng rót đến tận lúc nước trà trong chén đã trào ra ngoài. Người đàn ông kia lập tức thấy nóng không chịu được liền đặt chén trà xuống.

Lúc này vị hòa thượng lại nói: “ Trên đời này không có gì là không buông bỏ được, chỉ cần ngươi cảm thấy bị đau, ngươi sẽ tự bỏ xuống được thôi .”

Tất cả những điều này khiến chúng ta không buông bỏ được là bởi vì trong lòng chúng ta còn có suy nghĩ và mộng tưởng về chúng, còn bị chúng hấp dẫn. Hay là bởi vì hành vi của đối phương còn chưa động chạm đến ranh giới của sự chịu đựng. Nói chung là vì chúng còn chưa khiến bản thân chúng ta bị đau nhức đến mức phải buông bỏ.

Ví dụ như khó buông bỏ được tình yêu là bởi vì trong lòng chúng ta còn có hy vọng và mong đợi rằng trong tương lai sẽ có cải biến. Những người thiếu quyết đoán thường hay nghĩ trước nghĩ sau nên nắm giữ cũng chậm mà buông bỏ cũng chậm.

Nếu như người đó trải qua một lần biến cố to lớn, hay khi cận kề cái chết sẽ có thể khiến họ thay đổi. Khi chúng ta đối với một thứ hay một người nào đó, mà có cách suy nghĩ nhìn nhận thông thoáng hơn, xem nhẹ hơn thì việc buông bỏ cũng dễ dàng hơn.

Chúng ta sở dĩ bị rơi vào đau khổ, là bởi vì trong lòng còn có nhiều dục vọng. Mỗi ngày, chúng ta đều phải suy nghĩ về những thứ dục vọng ấy thì đương nhiên là sẽ thấy mệt.

Cũng giống như việc chúng ta mua sắm đồ đạc cho một căn nhà mới vậy. Lúc ban đầu vì để thỏa mãn nhu cầu hay sở thích nên chúng ta đều muốn mua thật nhiều thứ. Nhưng nhiều năm sau này, chúng ta sẽ phát hiện thấy ngôi nhà này đã bị chồng chất quá nhiều thứ, thậm chí cả những thứ không sử dụng đến.

Lúc đó, chúng ta có suy nghĩ rằng sẽ bỏ đi một vài thứ nào đó, nhưng, bỏ đi thứ gì đây? Cái gì cũng thấy có ý nghĩa, có kỷ niệm, vứt bỏ đi thứ gì cũng không đành nên rốt cuộc lại lưu giữ lại.

Cuối cùng, cái nào chúng ta cũng không nỡ bỏ đi, thế là chúng ta đành phải chấp nhận sinh sống ở một không gian nhỏ hẹp, bức bối mà thôi.

Nhưng nếu như có một ngày nào đó, căn nhà của chúng ta bị mưa dột khiến những thứ đó bị ướt, hay là chúng đã bị rách nát thì chúng ta lại dễ dàng vứt bỏ ngay.

Điều này chính là “thật sự đau đớn thì sẽ tự nhiên buông bỏ!”.

Tựa như tình yêu, khi đã hết, khi một người đã quay lưng, vô cảm thì không gì có thể níu lại được. Bạn cũng không phải trách móc, đòi hỏi bạn sẽ được đền đáp bởi những hi sinh của bạn.

Bạn đã làm tất cả những gì có thể nên không còn gì phải ân hận, hối tiếc. Nỗi đau nào rồi cũng nhạt nhòa theo thời gian. Không ai nhân danh tình yêu, nhân danh sự hi sinh để đáp trả lại những gì không còn thuộc về mình.

Và thời gian sẽ cho chúng ta những kí ức, dù vui sướng hay tuyệt vọng thì sẽ có lúc ta nhìn lại và nhớ về, để quên đi và tha thứ những gì đáng quên. Bởi tha thứ không có nghĩa là làm lại, mà nhìn vào đó để bước tiếp, không phải là nối tiếp những sai lầm. Khi ấy, ta xứng đáng được sống trong thanh thản...

Thành công là không bao giờ đánh mất hy vọng

Dưới đây là một câu chuyện nhỏ, để thấy hy vọng có một sức mạnh vô tận, là chìa khóa của thành công. 

Thành công là không bao giờ đánh mất hy vọng

Lạc đà mẹ dẫn theo đàn con băng qua sa mạc hoang vu. Vì đã đi trong sa mạc nhiều ngày nên cả đàn rất mong được nhìn thấy màu xanh của cây cỏ bên rìa sa mạc. 

Mặt trời nung nóng từng hạt cát. Cổ họng lạc đà khô khát mà chẳng thể tìm thấy dù chỉ một giọt nước. Lạc đà có thể đi nhiều ngày trong sa mạc nhưng nếu thiếu nước quá độ thì chúng vẫn bị chết khát. Nước là nguồn sống và lòng tin giúp lạc đà băng qua sa mạc, thậm chí là mục tiêu sinh tồn. 

Lúc đó, lạc đà mẹ gỡ thùng nước trên lưng xuống: 

- Chỉ còn mỗi thùng nước này thôi! Chúng ta phải cố nhịn đến lúc cuối cùng mới uống. Nếu không, chúng ta sẽ chết. 

Đàn lạc đà lại chậm chạp lê bước, và thùng nước kia trở thành niềm hy vọng duy nhất của chúng. Nhìn thùng nước, trong lòng những chú lạc đà con đều trỗi lên niềm khao khát được sống. 

Nắng nóng như thiêu đốt, một chú lạc đà con chịu đựng không nổi: 

- Mẹ ơi, cho con uống ít nước đi! - chú lạc đà con cầu xin.

- Không được! Nước này phải đợi đến thời khắc cuối cùng mới được uống. Bây giờ con vẫn còn có thể chịu đựng - lạc đà mẹ giận dữ nói.

Cứ như thế, lạc đà mẹ lần lượt từ chối lời thỉnh cầu của đàn con.

Vào một buổi chiều, khi đàn lạc đà không thể chịu đựng cơn khát được nữa, chúng phát hiện ra lạc đà mẹ đã biến mất, chỉ còn thùng nước nằm trên cát với dòng chữ: 

“Mẹ không chịu đựng được nữa rồi. Các con hãy vác theo thùng nước này. Hãy nhớ, trước khi ra khỏi sa mạc thì không ai được uống! ĐÂY là mệnh lệnh cuối cùng của mẹ”.

Lạc đà mẹ vì sự sống của đàn con mà để lại thùng nước duy nhất. Mỗi chú lạc đà con đều kìm nén nỗi đau thương, thay phiên nhau vác thùng nước trên lưng. Không ai trong chúng dám uống một ngụm, vì chúng biết rằng thùng nước đó phải đổi bằng sinh mạng của mẹ chúng. 

Cuối cùng, đàn lạc đà cũng từng bước ra khỏi con đường chết, thoát khỏi sa mạc trong nỗi vui mừng đến rơi nước mắt. Đột nhiên, cả đàn nhớ đến thùng nước của mẹ. Chúng liền mở ra xem. Thì ra bên trong đựng toàn là cát!

HY VỌNG là một yếu tố cơ bản tạo dựng thành công, là ngọn cờ dẫn lối chúng ta vượt qua phong ba bão táp. Nhắc đến hình tượng chiếc hộp Pandora chính là nhắc đến sức mạnh vô tận của niềm hy vọng. Chính hy vọng là bí mật để con người vươn đến sự thành công không giới hạn.

Đừng bao giờ đánh mất hy vọng bạn nhé!