Mấy năm liền trong năm cấp 2 tôi luôn đứng hạng cuối lớp, nên không muốn học nữa. Tuy nhiên, ở tuổi đó dù có ở nhà tôi cũng chẳng làm được gì, chỉ lêu lổng, nên cậu mợ tôi cho tôi đến trường như một hình thức "tống khứ" đứa cháu. Từ ngày bà ngoại tôi mất, mẹ tôi cũng bật tăm, sự ghẻ lạnh cay nghiệt của mợ và đòn roi của cậu đã biến tôi thành một đứa chai lì, bướng bỉnh, thậm chí "mất dạy" như lời cậu tôi vẫn bảo. Mà có ai dạy bảo gì tôi! Ở lớp không ai chơi với một thằng vừa nghèo, vừa học dốt, còn hay đổ quạu như tôi. Thầy cô nói mãi không được cũng bỏ mặc tôi... Nếu ngày đó không có cô, không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao?
Lần mò mãi tôi cũng tìm được một chùm mắt mèo trong nghĩa địa để đem về bôi lên ghế của cô ở lớp. Thật tình tôi không ghét cô, cô rất xinh lại hiền, nhưng tôi cáu vì trận đòn của cậu hôm qua, và tự nhủ với lòng là sẽ trả thù vì cô đã đến nhà mách tội của tôi với cậu! Nhìn cô khổ sở đứng ngồi không yên, tôi cảm thấy thích thú! Trước lúc ra khỏi lớp, cô nhìn thật lâu vào tôi (hình như thế) và như có giọt nước long lanh nào đó trong mắt cô... Giọng cô nghe nặng trĩu: "Các em còn rất trẻ, sai lầm là đương nhiên nhưng mỗi khi các em sắp làm một điều gì đó, cô xin các em nhớ một điều: Cô sẽ buồn lắm!". Ánh mắt đó cùng với tấm lòng đó của cô đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

Một mình vừa học vừa làm, chật vật hơn 15 năm với cơm áo gạo tiền, có lúc tôi cảm thấy thật mệt mỏi, ý nghĩa buông xuôi đã đôi lần thấp thoáng trong đầu, nhưng ánh mắt và câu nói của cô lại hiện ra trước mắt tôi, cả những bát cháo bỏ ít đường vàng cùng ca nước lạnh những đêm tôi co ro học bài ở nhà cô đã vực dậy tôi.
Năm tôi 8 tuổi, mẹ tôi đã đi lấy chồng khác, mãi không về nữa. Với tôi, mẹ chỉ là khái niệm mơ hồ. Tôi chỉ có một người mà tôi kính trọng là cô. Tôi quyết tâm một ngày nào đó khi tôi thành đạt trở về sẽ quỳ xin lỗi cô, để nói với cô rằng đứa học trò mà cô đã đến nhà nó không biết bao nhiêu lần, phải bảo lãnh với nhà trường để nó khỏi bị kỉ luật vì hành động vô lễ, đứa đã ngồi suốt năm học lớp 9 từ chiều đến 10 giờ đêm ở nhà cô để cô kèm bài cho nó, đứa đã khóc ròng khi cầm trên tay chiếc áo trắng mới tin cô gửi vào đầu năm học lớp 10, bây giờ nó đã không phụ lòng cô.
Tôi đã đi hết con đường cô mong đợi. Tôi có gần như nhiều thứ trong đời, nhưng mãi mãi lời xin lỗi cô tôi không bao giờ có được.... Cô đã không chờ đợi được đến khi tôi có thể nói lời xin lỗi. Mãi mãi cho đến hết cuộc đời này, tôi vẫn không bao giờ có cơ hội xin cô tha lỗi! Cô giáo tôi đã đi mãi, rất xa, khi còn rất trẻ...
Theo Những bài học cuộc đời - Sống đẹp
Xem thêm những câu chuyện cuộc sống hay và ý nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét